Ba trăm ba mươi tám năm? Lữ Thiếu Khanh thầm kinh ngạc trong lòng.
Bản thân thế mà đã ngủ lâu như vậy? Nhìn Linh Đậu trong tay mình, cái thứ này là đậu từ ba trăm năm trước sao? Đã thành đồ cổ rồi.
Lữ Thiếu Khanh im lặng hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng thật dài: "Thời gian như thoi đưa, trôi qua thật nhanh."
Ngữ khí hắn trở nên nặng nề: "Haiz, những chuyện ta đã bỏ lỡ, liệu còn có thể bù đắp lại được không?"




